“Chuyện con mèo dạy hải âu bay”
Câu chuyện về tình yêu vượt qua mọi rào cản
Năm 2020 là một năm đáng buồn, vì dịch bệnh hoành hành khắp nơi, và cũng vì dịch bệnh đó đã cướp đi của thế giới này quá nhiều người xuất chúng. Một trong số đó, người mà sự ra đi của ông để lại cho tôi một nỗi buồn sâu sắc kéo dài, đó là nhà văn người Chi Lê Luis Sepúlveda.
Trong cuộc đời sáng tác của mình, Luis Sepúlveda đã viết rất nhiều truyện thiếu nhi, nhưng không chỉ dành cho thiếu nhi. Trong gia tài văn học ông để lại cho thế giới, tác phẩm đã cho tôi nhiều nụ cười và cũng lấy đi của tôi nhiều nước mắt nhất là “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”.
Như tên truyện đã thể hiện rõ, câu chuyện này kể về một chú mèo đã nuôi dưỡng, bảo vệ, và cuối cùng dạy cho chú chim hải âu nhỏ cách tự mình dang cánh bay lượn giữa trời. Cốt truyện không quá phức tạp, ngôn từ đơn giản và những tình tiết hài hước thú vị khiến cho câu chuyện rất được các độc giả nhỏ tuổi ưa chuộng. Nhưng ẩn sau tầng tầng câu chữ, câu chuyện này dường như không phải về những chú mèo, hay chú chim hải âu, mà nói về con người, về tình yêu, về trái đất.
Mỗi lần đọc lại “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” của Luis Sepúlveda, tôi lại nhận ra thêm một điều gì đó mới, mà tôi đã lỡ bỏ qua trong lần đọc trước, hoặc là lần này tôi đã đủ lớn để nhận ra.
Luis Sepúlveda đã nói về trái đất, về thiên nhiên. Tuy không có lời nào giận dữ hay lên án, nhưng cái chết đau đớn và đầy day dứt của cô hải âu Kengal, một cô hải âu mái không có ước mong gì lớn hơn là được ấp trứng và dạy đứa con nhỏ cách bay, đã khiến cho con người trong tác phẩm của ông trở nên thật độc ác. Rồi những con người như cậu chủ của Zorba, chú nhà thơ lại khiến ta cảm thấy rằng con người không phải ai cũng xấu, và rằng vẫn còn hy vọng cho thế giới này.
Zorba là một chú mèo lương thiện. Khi thấy cô hải âu Kengal sắp chết, dù không biết phải thực hiện thế nào nhưng Zorba cũng đã hứa với cô ba điều: không được ăn quả trứng, nuôi hải âu con khôn lớn, và phải dạy nó bay. Với sự giúp đỡ của những người bạn tốt, là những chú mèo chính trực đáng tự hào của bến cảng Hamburg, Zorba đã thành công thực hiện hai lời hứa đầu với Kengal, nhưng dạy hải âu bay, là điều mà cả năm chàng mèo đều không làm được. Và vào thời khắc gần như mọi cố gắng đều vô vọng, và hải âu nhỏ Lucky cảm thấy mình khác biệt, và cô độc, Zorba đã nói ra những lời, mà đến giờ đọc lại tôi vẫn không cầm được nước mắt. Không phải vì nó buồn, mà vì tình thương Zorba dành cho Lucky quá đẹp, quá cao thượng. Nếu như con người đối với con người như vậy, thế giới này sẽ đáng sống hơn biết nhường nào.
“Con là một con hải âu. Gã đười ươi đúng ở điểm đó, nhưng chỉ điểm đó thôi. Tất cả chúng ta đều yêu con, Lucky. Và chúng ta yêu con bởi vì con là một con hải âu. Một con hải âu xinh đẹp. […] Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảnh khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta như vậy, chúng ta là bạn con, là gia đình của con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng tự hào: chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay.”
“Con chuẩn bị bay rồi, Lucky à. Hít một hơi thở sâu. Hãy cảm nhận làn mưa. Đó là nước. Trong cuộc đời, con sẽ có rất nhiều lý do để hạnh phúc. Một trong những thứ đó là nước, thứ khác là gió, thứ khác nữa là mặt trời, và đó luôn là món quà đến sau những cơn mưa. Hãy cảm nhận mưa đi. Dang đôi cánh của con ra.”
Cuối cùng, Lucky đã biết bay, và cũng đã hiểu được cách để làm chủ cả bầu trời. Có lẽ cuộc hành trình học bay của chim hải âu Lucky, cũng chính là hành trình trưởng thành của mỗi người. Chúng ta không thực sự lớn, cho đến khi hiểu được rằng “Chỉ những kẻ thực sự dám thì mới có thể bay”.